Những câu nói làm ta đau lòng

Những câu nói đau lòng khiến CON TIM bất kỳ ai cũng phải TAN NÁT

Ai có lẽ cũng từng trải qua những câu chuyện tình yêu buồn, những trường hợp oái ăm nhất. Những câu nói đau lòng khiến con tim bất kỳ ai cũng phải tan nát khi nghe.

Những câu nói được sưu tầm từ mạng xã hội, các diễn đàn lớn như Webtretho, Voz, Otofun, Xam,…

Thì ra, trong cuộc đời này ai cũng có lúc được may mắn làm một thời của nhau. Một thời gói bằng tất cả những nâng niu, những thương yêu ngọt ngào và trong trẻo nhất. Một thời mà có sống thêm bao lần cũng không thể khiến trái tim yêu dịu dàng như thế nữa. Một thời có hẹn nhưng chẳng thể tới nơi…


Nếu có thể quay ngược thời gian, dẫu một lần cho tới một nghìn lần, tôi vẫn chọn cách gặp gỡ và yêu cô ấy một cách mù quáng. Tình yêu mù quáng là cái thứ tình yêu đẹp đẽ nhất mà có lẽ con người chỉ có thể trải qua một lần ở mối tình đầu, người ta cho đi mà không hối tiếc, không cần nhận lại.


Thành phố này đúng là buồn cười. Vừa đủ bé nhỏ để hai người xa lạ gặp mặt và yêu nhau. Vừa đủ rộng lớn để sau khi chia tay có cố tình tìm kiếm, hai người cũng không có đủ một cơ hội để vô tình chạm mắt, chứ đừng nói là có thể yêu nhau thêm một lần nào nữa…


Nếu có một ngày, em mặc lên mình bộ váy cưới, trở thành cô dâu của người khác, anh sẽ không nhắc lại những cuồng si một thời. Nếu có một ngày, anh khoác lên mình bộ veston, trở thành chú rể của người khác, em vẫn là giấc mộng thuở ban đầu của anh.


Em yêu anh, ngủ với anh, em ghét anh nhìn đứa con gái khác ngoài em, em ghét anh gallant với tất cả nhưng đứa con gái khác. nhưng giờ đây em lại sà vòng tay của một người khác, người thầy hướng dẫn đồ án của em. em xin lỗi anh, mình chia tay nhé, em xin lỗi.


Trái tim anh là một nhà hát lớn, mở cửa từ đầu nhưng chẳng cần khán giả. Em là cô gái anh tặng chiếc vé duy nhất, em không nhận mà thích tự tiện vào.

Ngay từ đầu em đã không phải là của tôi, nhưng vẫn cùng tôi băng qua một nửa cảnh đồng thanh xuân tưởng như trải dài bất tận.
Em rời khỏi tôi lúc tôi nghĩ rằng mình đã nắm tay nhau đủ chặt, để rồi biến mất như giọt nắng cuối ngày chẳng hề thương tiếc. Em hóa thân thành ngọn gió, đi đến những miền đất tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến.

Giờ nghĩ lại về ngày đó, tôi ước gì mình biết buông tay ra sớm hơn.

Cánh đồng kia sẽ không còn đẹp như thế nữa, cuộc đời tôi vì thế cũng sẽ vô vị hơn. Nhưng tôi ổn, có làm lại một trăm lần thì tôi vẫn sẽ ổn hơn lúc này.

Tôi sẽ đi tiếp trên đôi giày của tôi, và em vẫn ngồi trên chuyến bay của em.
Dẫu thế gian có tồn tại hàng vạn điều kì lạ vô thường, tôi vẫn muốn em biết rằng em là người con gái đặc biệt nhất tôi từng thương…


Tôi nghĩ rằng trên đời này không có một tình yêu nào khó để nhận ra cả. Chỉ là đối phương không muốn thấy mà thôi.

Tôi đã từng lạc vào những ngày vô ngã, nơi mà thời gian cũng như hơi thở- không cần thiết cho đến khi tôi nhận ra chúng quý giá đến mức nào. Ê trệ vào một người mà biết rõ rằng người ấy chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho mình thì quả là ngu ngốc quá cỡ. Thế nhưng mà, lý trí có bao giờ thắng được con tim?

Tôi không bày tỏ, em cũng chẳng thăm dò. Tôi không biết liệu em có cảm nhận được không hay chỉ là thằng tôi si tình mộng mơ? Cũng chẳng quan trọng lắm. Có em thì đời tôi sẽ khác mà không có em thì đời tôi cũng sẽ khác. Em không thể nào làm tôi suy sụp được. Chỉ là, đôi khi tôi thèm một cái gì đó cho riêng mình, một thứ gì đó thật sự ý nghĩa, như là thời gian và hơi thở.

Thèm một cách chua xót.


“Mai nói chuyện tiếp nhé anh, em đi ngủ đây. Yêu anh”
2 năm sau, tôi đang ngồi gõ những dòng này, có vẻ cô ấy quên mất ngày mai rồi 


Người ta không chọn mình đi cùng trong cuộc đời của họ, không phải vì mình không tốt, cũng không phải mình không đủ chân thành, mà chỉ đơn giản là lòng tốt của mình đặt không đúng chỗ, chân thành của mình người ta không cần có. Vì tất cả tình thương người ta đã dành cho một người khác rồi!


Anh yêu em vì anh yêu em chứ không phải vì em sẽ yêu anh
Anh chờ đợi là chờ đợi ngày anh hết yêu em chứ không phải chờ đợi em sẽ yêu anh!!


Chia tay cô, anh chạy lên Mall, tìm cái máy đấm bốc, kéo cái bao cát xuống và đấm. Mỗi lần bỏ xèng, chỉ được 3 cú đấm. Anh bỏ 3 lần xèng. Anh đấm được 9 cú. Cú cuối cùng, vai anh đau điếng, anh ngồi thụp xuống giữa đám đông đang nói cười vô tư lự.
Anh nhớ đến bờ vai gầy của cô. Xương quai xanh gồ lên, anh hay đặt tay lên khoảng xanh trắng ấy. Nói cô gầy quá. Nói anh thương cô rất nhiều. Cô hiểu anh được bao nhiêu.

Anh mua vé xem phim, bộ phim anh cũng chẳng nhớ tên. Anh xem một mình. Hình ảnh cứ kéo nhau qua lại. Anh chẳng thấy gì, chỉ thấy những đoạn phim cứ tua mãi, đoạn phim có cảnh anh và cô bên nhau, anh đưa tay vào mái tóc, kéo cô lại gần. Có một đoạn quay trực diện vào khoảng xương quai xanh.

Khoảng gầy guộc ấy, tựa như tuổi thanh xuân cô gửi anh.

Thủa ấy. Khi cô cầm tay anh và nói.
Tặng anh. Mình giữ cho chặt nhé.

Sao em buông tay?


Em chưa bao giờ nghĩ rằng sau chia tay một ngày anh lại quay về, lại nói với em những lời yêu thương như thế này…

Ngày chúng mình chia tay nhẹ nhàng hệt như cái cách mà mình bắt đầu, không cãi vả, không lớn tiếng, không hoài nghi. Đến bây giờ anh có biết vì sao chúng ta không còn là của nhau nữa không, bởi vì những giây phút nhẫn nại cuối cùng của em, em nói anh nghe thật nhiều, như nói hết cả lòng cả dạ, cả những suy nghĩ của em, đã níu kéo anh rất nhiều nhưng anh 1 mực nói quên anh đi, anh đã chọn ra đi thì sẽ không thể quay lại được nữa, em không cho phép mình bị tổn thương thêm 1 lần nào nữa.

Anh ơi, qua hết rồi những ngày em thương anh như thương bản thân mình, qua hết những ngày em và anh có thể cho nhau cơ hội làm lại lần nữa, qua hết những ngày yêu thương đầy mệt mỏi đó rồi. Không phải em sai, cũng không phải anh sai mà là duyên mình chỉ tới đó, nợ cũng trả xong… Chúng ta đã quá muộn. Muộn màng để vá víu lại những yêu thương, muộn màng để hối hận, muộn màng để trân trọng đối phương, muộn màng để sửa chữa, muộn màng để tìm về.

Tạm biệt em đi rồi mở lòng cùng người khác. Em ổn, em tự biết lo cho bản thân mình nên anh đừng lo, đừng bận lòng về em nữa. Bằng chứng là em đã vui trở lại, em đã mở lòng với người khác, toàn tâm toàn ý ở bên họ, em vẫn vui vẻ, vẫn sống tốt lắm. Chỉ khác là tình yêu hiện tại không còn được hồn nhiên như cái cách mà ngày đó em đã từng. Là ngày đó anh không trân trọng em, là em đã chờ rất lâu nhưng mà anh không đến, là phút cuối cùng em em đã nói với anh rất nhiều, anh đã không trả lời mà cũng không hề giữ em lại. Nếu em tiếc cho đoạn tình cảm của mình mà tiếp tục chờ anh thì ai sẽ tiếc cho thanh xuân của em?

Em chưa từng trách anh, ngày đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy…

Chỉ mong anh bình yên trên con đường mình đã chọn, mong ít bão tố mưa sa, mong ít khó khăn, trắc trở… Rồi ai trong chúng ta cũng sẽ hạnh phúc nhưng tiếc là không cùng nhau. Chúng ta sẽ cất nhau vào sâu trong ký ức anh nhé!


Cùng dầm mưa với cô ấy, che ô cho cô ấy đều là phương thức thể hiện tình yêu. Cả hai đều chân thành, cả hai đều thật lòng, chỉ có điều người nào phù hợp với sự lựa chọn của cô ấy hơn mà thôi.

Em ngây thơ đã cùng người ấy dầm mưa, dầm mưa rất nhiều lần, thời gian quá lâu, lâu đến nỗi em đã quen với những ngày không có nắng. Cùng dầm mưa tuy rất lãng mạn nhưng cũng rất khổ sở. Vốn là một cô gái ngây thơ, trong sáng, nhưng dần dần, em cũng biết học cách dùng mặt nạ để ngụy trang cho mình, đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy là sự bất lực và đau khổ khiến người khác thấy tim mình nhói đau.

Nhưng em đã quên rồi. Sự lãng mạn khi dầm mưa không thể kéo dài mãi được, chỉ có người ở bên cạnh mình, che ô cho mình mới có thể cùng mình đi đến cuối con đường. Dù bước đi chậm rãi, dù không rung động lòng người, dù không thể khắc cốt ghi tâm, nhưng…. đó là nơi ấm áp nhất, an toàn nhất.


Nửa đời còn lại chẳng thua ai. Chỉ thua có một chữ tình thôi. Thua rất thê thảm.


Hôm nay dọn đồ để rời Sài Gòn, thì lục ra được cái túi nhỏ mà ngày trước mình đùng để cất những thư từ của em gửi lúc mình theo đuổi em, đa số là thư chúc mừng sinh nhật, tại em thích viết lách. Ngày đó mình thích em, còn em thì không xác định. Hơn 10 năm rồi, giờ cũng không còn tình cảm gì nữa, nhưng dăm ba năm mình vẫn lấy ra xem lại như những kỉ niệm đẹp, rồi đôi lần cũng trách là tại sao em lại để mọi thứ lửng lơ như vậy.

Hồi đó có trò thắt trái tim bằng tiền giấy 500, còn em thì tặng mình cái thiệp tự gấp bằng giấy màu, có cả trái tim trong đó. Mình vẫn cứ ngỡ nó chỉ có như vậy suốt bao nhiêu năm qua, dù đã nhiều lần tháo trái tim ra xem. Nhưng đến hôm nay, thay vì gỡ trái tim, mình lại tách tấm thiệp, và trong kẽ thiệp rơi ra một tấm giấy nhỏ ghi vài câu với đại ý như này: “Đừng từ bỏ vì khởi đầu luôn khó khăn“. Tự nhiên trong đầu mình thời gian tua về nhiều năm trước, em từng bảo em khó thích một ai lắm, cần phải có thời gian. Chợt nhận ra lúc đó em đang kì vọng vào mình bao nhiêu, còn mình thì chán nản, trách cứ em rồi từ bỏ để tìm một người khác.

Giờ ai cũng có cuộc sống, công việc riêng, mỗi người một phương, không bao giờ liên lạc với nhau nữa, cũng chẳng còn tình cảm yêu thương hay tiếc nuối. Chỉ là phát hiện ra có những ngày xưa, những thứ đã từng mà ta chưa bao giờ biết đến.

Xem thêm: Những cái chết lãng xẹt khi nhậu ở Việt Nam.